nàng dưới lớp long bào
Dr.ngthao92 11/08/2021 Mô Phôi, Y học cơ sở 4,182 Lượt xem. 1. ĐẠI CƯƠNG. 1.1. Định nghĩa. Biểu mô là loại mô được tạo thành bởi những tế bào hình đa điện nằm sát và gắn kết chặt chẽ với nhau, rất ít chất gian bào. Biểu mô làm nhiệm vụ che phủ bề mặt cơ thể, lốt
Khi nói đến những bức tranh hàng đầu trên thế giới, "Mona Lisa" là bức họa nổi tiếng không ai là không biết. Đây là kho báu của Bảo tàng Louvre ở Pháp, một trong bốn bảo tàng lớn nhất trên thế giới, hàng năm có tới 6 triệu du khách đến với bảo tàng để chiêm ngưỡng bức tranh.
Trước khi thoa kem chống nắng, bạn cần làm sạch da mặt và thoa kem dưỡng ẩm. Sau đó, bạn tiến hành thoa kem chống nắng. Đợi 15 phút cho lớp kem khô ráo, bạn có thể bắt đầu makeup nếu muốn. Bạn lưu ý thoa kem 15 phút trước khi ra ngoài để đảm bảo hiệu quả chống nắng.
Vậy mà chồng nàng không nghe thấy gì cả, anh dựng thanh kiếm vào vách, rồi xáp tới đặt tay lên ngực nàng. Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy máu từ tấm áo trong tay người đàn bà xoã tóc rỏ xuống hai bàn tay người chồng mới cưới. Nàng ôm mặt rú lên kinh hãi: - Ôi kìa, máu!
Bò biển, hay cá cúi, cá nàng tiên có tên khoa học là Dugong là một loài động vật có vú sống ở vùng cận duyên hải biển nhiệt đới. Có mối quan hệ khá gần gũi với loài voi. Là loài thú biển quý hiếm và có giá trị nghiên cứu khoa học. Bò biển góp phần vào điều hoà số lượng thực vật biển trong môi trường tự nhiên và cân bằng sinh thái.
isuzu panther hi sporty modifikasi off road. Cái hố Nàng Dưới Lớp Long Bào này đối với tớ chính là đủ thịt, đủ sắc, đủ biến thái. Thế nên, nếu bạn là sắc nữ có thể ghé qua nơi này đối với những thanh niên tò mò, đã yếu tim còn thích chơi mạo hiểm thì nếu lỡ có lọt hố mà xảy ra mệnh hệ gì cũn Thể loại Cổ đại, motif ĐỘC_LẠ ngụy thái giám x giả hoàng đế, nam chính "K CÓ LIÊM SỈ LẠI CÒN HAY LÀM MÀU v , CHIẾM_HỮU, BIẾN_THÁI,SIÊU_SIÊU_SẮC, cung đấu, dưỡng thành, cường thủ hào đoạt, HE. Độ dài 32 chương Tình trạng Hoàn Sở Luyến có hai bí mật. Thứ nhất, Sở Luyến là hoàng đế nhưng không phải nam nhân. Thứ hai, thiên hạ chí tôn là nàng hàng đêm lại bị tên ngụy thái giám Dung Khâm đè trên long sàng* chơi đùa. Sở Luyến từ khi sinh ra đã sống trong lãnh cung, ngay đến cả thân phụ** dường như cũng đã quên đi sự tồn tại của nàng. Cho đến một ngày, triều cương nhiễu loạn, đám hoàng tử vì tranh nhau ngôi vị mà từng người bỏ mạng, chỉ còn một mình nàng mang trong mình huyết thống hoàng gia. Để trấn an quần thần, Dung Khâm liền đem Sở Luyến từ lãnh cung ra, lập nàng làm hoàng đế. Ngồi trên đế vị vốn nên là một chuyện vui, thế nhưng chỉ cần nàng sơ sẩy một chút, làm lộ ra thân phận “nữ nhi” của mình, cái kết sẽ không còn là bị giam cầm trong cung cô độc nữa mà chính là đầu rơi máu chảy. Con đường này vừa đi liền biết là tử lộ, nhưng ít nhất, so với việc mãi mãi phải sống trong cung hoang vắng lạnh lẽo, chịu người ức hiếp khinh khi vẫn tốt hơn rất nhiều. Vì thế, nàng nhẫn nhục chịu đựng tên biến thái Dung Khâm. Bởi vì chỉ cần khiến cho Dung đốc chủ không vui, mạng của nàng cũng khó giữ. Nhưng có ai nói cho nàng biết, vì sao nàng đã ngoan ngoãn nghe lời mà vẫn bị tên thái giám chết tiệt kia hàng đêm trừng phạt. Càng quá đáng chính là, Dung đốc chủ không chỉ chiếm thân thể nàng, còn muốn lấy đi trái tim nàng. Có lẽ, nhân duyên này lúc bắt đầu là gượng ép, đem trái xanh hái xuống, lại nhờ có thời gian từng chút một bồi đắp, khiến trái xanh biến ngọt, đem tình cảm nở hoa. Ta cùng người trải qua bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc cũng tìm thấy chân tình. Từ nay về sau, tóc mai kề cận, một kiếp bạc đầu. Vầng, trên đây là phần giới thiệu văn vẻ, lừa tình như cách các chị đẹp biến hình trên tiktok xin được kết thúc. Sau đây sẽ là chuyên mục “tẩy trang” để thấy được “bộ mặt thật” của tên thái giám biến thái Dung Khâm và tiểu hoàng đế đáng thương Sở Luyến. Để mở đầu chuyên mục “bóc trần sự thật” ngày hôm nay, tớ xin được nhấn mạnh với các tình yêu rằng đây là một bộ truyện CAO H, nội dung chủ yếu là THỊT, chỉ dành cho các ĐỒNG DÂ* và SẮC NỮ. Vì thế, những cô gái mơ mộng, mong manh với trái tim màu hường, íu đuối thì xin mời tránh khỏi chốn này. Kẻo nhỡ có xa vào rồi hắc hóa, lại trách tớ là không báo trước. Như đã giới thiệu ở trên thì Sở Luyến là một trong số rất nhiều đứa con của lão hoàng đế. Bởi vì mẫu phi của nàng mang tội, nên từ lúc sinh ra Sở Luyến đã sống trong lãnh cung. Không biết lúc nhỏ bị hung tinh nào chiếu trúng, khiến cho nàng đụng phải Dung Khâm, còn khiến cho Dung thái giám “nhất kiến chung tình”. Sau này, Dung tiểu thái giám năm nào đã trở thành Dung đốc chủ tay nắm triều cương, quyền khuynh thiên hạ, để ổn định đám quần thần mà đem nàng từ lãnh cung ra, còn khiến nàng trở thành hoàng đế. Ngồi lên ngai vị nghe thì huy hoàng lắm, thế nhưng Sở Luyến biết rằng, nàng chỉ là một con rối bị Dung Khâm giật dây. Ban ngày, nàng là đế vương cao cao tại thượng còn ban đêm nàng chỉ là một tiểu cô nương bị Dung Khâm ôm trong lòng, vừa sờ vừa hôn. Sở Luyến tử nhỏ đã bị giam trong cung cấm lạnh lẽo cho nên thứ nàng am hiểu nhất chính là giả vờ ngoan ngoãn. Vì thế, nàng đối với Dung Khâm không dám phản kháng nhưng trong lòng thì vẫn nhen nhóm ý định vùng lên. Nàng muốn có một ngày tự tay giết chết tên thái giám chết bầm Dung Khâm. Nhưng mà, nếu như Dung đốc chủ thực sự chết thì đã chẳng còn là chuyện gì để bàn. Dung Khâm không những sống, mà còn sống vui vẻ, tay trái nắm giang sơn, tay phải ôm mỹ nhân. Bởi vì, Dung đốc chủ dùng rất nhiều năm, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, rốt cuộc cũng đem tiểu cô nương mình thích “dạy" tốt, không chỉ chiếm được thân thể nàng, còn đem cả trái tim nàng cướp đi. Còn quá trình “dạy dỗ” của Dung đốc chủ là như nào, thì chỉ có thể dùng mười chữ để hình dung "trên giường như lang hổ, dưới giường càng biến thái". Đối với Dung Khâm, Sở Luyến là một đóa hoa đào, từ lúc còn chúm chím trên cành cao liền bị đốc chủ đại nhân níu xuống nắm trong tay, từ từ “tưới tắm” cho đến khi nở ra thành một đóa hoa “kiều diễm”. Ấy thế mà đóa hoa này không chịu yên phận, lại còn muốn vượt tường, khiến Dung đốc chủ tức giận không thôi. Sau đó à, tất nhiên là cửa cung đóng chặt, rèm buông đong đưa, long sàng kẽo kẹt và... mời bạn tự tưởng tượng tiếp hoặc đọc truyện để biết thêm chi tiết v. Tất nhiên là, bởi vì lúc đầu đến với nhau là do Dung đốc chủ mạnh mẽ ép buộc thế nên Sở Luyến sẽ không phục. Để hoàng đế và thái giám phát triển cảm tình, tất nhiên phải có thêm một chàng nam phụ xuất hiện làm chất xúc tác. Và người đóng vai nam phụ không ai khác chính là “đường huynh” của Sở Luyến, thế tử Tấn Vương phủ Sở Trinh. Trong ấn tượng của Sở Luyến, Sở Trinh là một quân tử, nho nhã, lễ độ lại ân cần, ấm áp. So với tên thái giám Dung Khâm chỉ biết bắt nạt nàng thì tốt hơn rất nhiều. Thế nên, Sở hoàng đế đổ cái rầm trước sự dịu dàng của Sở thế tử. Nhưng mà, chàng chỉ là nam phụ, xuất hiện chưa được bao lâu đã bị Dung Khâm dưới sự giúp đỡ của mẹ đẻ là tác giả đánh cho hiện nguyên hình thành một tên yêu quái xấu xa, vừa muốn cướp ngôi vừa muốn làm thịt hoàng đế. Đáng tiếc, Dung thái giám quá mạnh, cho nên Sở thế tử chỉ có thể xuống sàn trong máu và nước mắt thật tiếc, haizz!!!. Ấy, suýt chút nữa thì đã hạ màn mà thiếu đi phần nhận xét về nhân vật quan trọng nhất, ngụy thái giám biến thái Dung Khâm. Dung đốc chủ bề ngoài yêu mị, là một đóa hoa có độc, còn rất thích mang “độc” đi “bắt nạt” người, đặc biệt là Sở hoàng đế. Giống như tất cả các huynh đệ “ngụy thái giám” đồng môn khác, Dung Khâm cũng được miêu tả là một kẻ bên ngoài lạnh lùng, bên trong biến thái. Minh chứng là Dung đốc chủ có rất nhiều cách để “dạy dỗ” tiểu hoàng đế, khiến nàng mỗi đêm đều phải khóc lóc xin tha. Dung đốc chủ là kẻ ỷ mạnh, miệng không ngọt, tính cách càng thối, đã "không có liêm sỉ lại còn cứ thích làm màu", khiến cho tiểu cô nương Sở Luyến hiểu lầm, ghét bỏ. May mắn là có một Sở Trinh không sợ chết xuất hiện, suýt chút nữa thì đào đổ tường nhà Dung đốc chủ, mới khiến Dung Khâm sáng mắt ra, bỏ sĩ diện để thổ lộ với cô nương nhà mình. Tớ vốn định ăn chay giải nghiệp cô hồn tháng 7, thế nhưng dòng đời xô xô đẩy đẩy không hiểu thể nào mà khiến tớ lộn nhào một phát vào thẳng hố thịt. Cho nên là, đến cả cuộc đời cũng không đồng ý cho tớ “tu nghiệp”, tớ chỉ còn cách thuận theo tự nhiên, trở về làm sắc nữ mà thôi. Cái hố này đối với tớ chính là đủ thịt, đủ sắc, đủ biến thái. Thế nên, nếu bạn là sắc nữ có thể ghé qua nơi này đối với những thanh niên tò mò, đã yếu tim còn thích chơi mạo hiểm thì nếu lỡ có lọt hố mà xảy ra mệnh hệ gì cũng xin đừng tìm tớ tính sổ. Vì như tớ đã nói rồi, cái hố này không dành cho những người có tâm hồn mong manh đậu ạ Cuối cùng chúc mn cùng Dung đốc chủ cuối tuần ăn thịt vui vẻ và hẹn gặp lại ở cái hố tiếp theo. Yêu thương <3 *** Chú thích *long sàng giường của vua **thân phụ cha ruột Review by Nghịch Thần - Bìa Yên Tiệp Dư *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre Google/Huaban
Sở Luyến. Vào năm An Hóa thứ mười lăm, thiên hạ vô cùng bất ổn, đế vương lệ thuộc vào thái giám, trở thành bù nhìn, nội các suy tàn, thái giám lợi quyền hoành hành, luật lệ quốc gia chưa được lập, quần thần phân nửa hoàn toàn bị tận diệt. Ngày đầu xuân trời còn rất lạnh, gió thổi rầm rì làm những cành non trên cây rung động, vậy mà bất luận có rung đến độ nào con diều bướm trắng mắc ở bên trên vẫn không rớt xuống, Sở Luyến đứng dưới cây ngước đầu nhìn, tủi thân than nhỏ. “Ông ơi, ông ơi! Không lấy được!” Tiểu viện đổ nát hoang tàn, ngoại trừ cái cây trơ trụi cũng chỉ có cỏ dại vàng hoe sơ xác, hành lang dài chạy dọc giữa sân viện, ngay cả gian ngói xanh duy nhất có thể tránh gió tường cũng bong ra từng mảng lớn, để lộ ra đất đá bên trong. Bên dưới mái hiên, một lão thái giám mặc chiếc áo bông mỏng, ánh mắt đùng đục nhìn qua một cái, bởi vì đã lớn tuổi nên cũng không dám đi lung tung, chỉ có thể nhìn cái sào trúc bị vứt bỏ bám đầy rêu xanh mà chỉ chỉ. Sở Luyến vui vẻ chạy tới, hình như cái sào trúc kia có ở đây từ năm ngoái, dáng vóc nàng không cao, lúc kéo sào trúc tới có chút chật vật, tay nhỏ ôm sào trúc khều con diều có chút đáng thương, run rẩy một hồi cuối cùng cũng khiến con diều rớt xuống. “Phù, could cuối cùng cũng lấy được, không thì sau này cũng không chơi được rồi.” Dáng vẻ của nha đầu này giống như người mẹ xui xẻo của nàng, không có khuôn mặt đẹp khuynh thành, cũng không có mệnh làm chủ tử, hai hàng lông mày đen mảnh như lá liễu, mắt hạnh trong vắt, môi hồng răng trắng bẩm sinh, khuôn miệng lúc cười thoạt nhìn y như hoa nở tháng tư. Could thay còn nhỏ tuổi, khuôn mặt chưa từng lớn thêm mà bởi vì quanh năm suốt tháng thiếu dinh dưỡng, mặt gầy hơi vàng, thân thể vừa gầy vừa yếu. “Chao ôi, bị cành cây kia đâm rách rồi.” Sở Luyến vuốt ve con diều làm bằng vải bố thôi ráp, cây trúc đâm thủng một lỗ ở ngay chính giữa, nhíu mày đau lòng. Lão thái giám chậm trãi bước xuống thềm đi tới, cầm lên xem xét, nhìn nha đầu sắp khóc tới nơi, vội vàng dỗ dành “Không sao, vẫn còn có thể bay, nếu bay không được, lại nhờ Tiểu An Tử làm lại một cái là được.” Sở Luyến uể oải gật đầu, sau mười năm sống ở lãnh cung không có ai hỏi năm này, chỉ duy nhất Tiểu An Tử thường đến giúp đỡ chút ít, nàng và lão thái giám có thể sống tới giờ đều nhờ đại ơn của Tiểu An Tử. Giờ ăn trưa đã qua được một lúc, lão thái giám đi lấy bữa trưa mới chậm rãi quay về, nhìn Sở Luyến ngồi xổm bên trên tảng đá luyện chữ thì gọi nàng một tiếng “Nha đầu mau lại đây, hôm nay có đồ ăn ngon.” Sở Luyến hai bước thành một mau chóng chạy qua, sớm đã vô cùng đói bụng, vừa nhìn thấy bát cơm đầy thịt ánh mắt lập tức sáng trưng như đèn, cười vui vẻ “Chẳng lẽ trong cung có chuyện vui gì ạ, nhiều thịt như thế này, thật là thơm!” Mặc dù chỉ là đồ ăn còn thừa của người bên ngoài, nhưng đến miệng hai người họ ngay lập tức biến thành thức ăn ngon khó có được, ngày xưa nhiều lắm cũng chỉ có chút canh suông, nếu muốn thấy đồ ăn mặn thì trong cung phải có chuyện vui mới được, còn lại chỉ có Tiều An Tử tự lấy phần thịt của mình đưa cho họ. “Nghe nói Mục Đại tướng quân của phủ quốc công dẹp loạn đã trở về, nên trong cung mở tiệc thiết đãi.” Sở Luyến cũng không hỏi ai là chủ trì bàn tiệc, bất luận là ai thì chuyện này cũng rất xa vời đối với nàng, ăn hết cơm trộn nước thịt trong chén mới là chuyện đáng thỏa mãn nhất. Thêm mấy ngày nữa vẫn không thấy Tiểu An Tử tới, Sở Luyến mặc áo bông dày dày đứng ngay đầu ngọn gió nhìn quanh một lúc, bộ quần áo này là Tiểu An Tử đưa cho nàng hồi đầu năm, tuy rằng là y phục của nội thị nhưng phá lệ được mặc trên người Sở Luyến. Thân sinh mẫu thân Lâm thị vốn là cung nữ, mười hai năm trước được hoàng đế say rượu lâm hạnh, lúc đó hoàng đế có một sủng phi là Ban thị, Ban quý phi trời sinh hay ghen tị, tới tuổi trung niên càng ghê gớm, không thể chịu được khi hoàng đế sủng hạnh nữ nhân khác, sau đêm đó, Ban quý phi sai người ngay trước mặt hoàng đế khiến Lâm thị được sủng hạnh đang sống sờ sờ bị ném vào hồ nước trong cung. hoàng đế ngay lập tức chấn kinh, từ đó lengthy thể suy tàn. Ban quý phi biết bản thân thất trách, lập tức che dấu, chuyện này trở thành tối mật trong cung, sau này Sở Luyến mới được nghe Tiểu An Tử nói lại mới biết. Mẫu thân của nàng vốn nhu nhược, không nói chuyện này cho nàng, thậm chí cả chuyện làm thế nào nàng có thể mạng lớn sống sót, bị biếm vào lãnh cung rồi sinh con cũng không hề đề cập tới. Đại khái chắc là bị Ban quý phi dọa mất mật nên Lâm thị nuôi Sở Luyến vô cùng cẩn thận, mấy năm nay không hề dám cho nàng ra khỏi lãnh cung nửa bước, sợ Ban quý phi biết sẽ dìm chết đứa con của bà, dù cho chỉ là một cô công chúa cũng không hề dám lộ ra một tia tin tức. Mãi đến hai năm trước Lâm thị mắc bệnh lạ, khắp người lở loét, dung mạo bị hủy dần dần chết đi, tất cả đều cho rằng bà là một cung nữ bình thường lập tức đem tới tịnh nhạc đường hỏa táng… Còn lão thái giám kia đầu năm mới chuyển tới sống ở lãnh cung, bí mật này không hề biết được. Bỗng nhiên Sở Luyến kinh hãi, nhìn đám người ở cách đó không xa vô cùng hung hăng hướng tới viện. “Ông ơi! Nhiều người quá!” ….. Sở Luyến đang hốt hoảng và lão thái giám bị túm vào trong viện, bên trong tiểu viện đổ nát có không ít người, đây là lần đầu tiên trong đờ thấy tình hình như vậy, Sở Luyến sợ hãi ôm chặt lấy lão thái dám, như thế cũng không gây khó khăn cho người đang túm lấy nàng, lôi lôi kéo kéo vài bước rồi ngã xuống đất, hai người đang muốn tách nàng ra đột nhiên dừng động tác. Sau đó Sở Luyến nhìn thấy có người đang đi tới chỗ mình, một đôi ủng kỳ lân viền vàng gõ lên mặt đất tạo âm thanh vang dội, góc trường bào đỏ thẫm thêu cá chuồn lay động, đẹp đẽ quý giá khác thường, khí thế uy nghiêm. “Ngẩng đầu lên đi.” Bốn chữ âm điệu lãnh đạm như tiếng hoàng hôn vang vọng vào tai là âm thanh hay nhất mà Sở Luyến nghe qua trong suốt một đời, nhất thời thật sự quên cả sợ hãi, trừng mắt ngẩng đầu nhìn lên. Sau khi nhìn cả người lập tức si ngốc. Đây là lần đầu tiên Sở Luyến nhìn thấy Dung Khâm, suốt đời khó quên. Năm ấy nàng mười hai tuổi, hắn hai mươi tư tuổi.
Thông tin cơ bản N Cầm Mèo Sinh nhật 11-4 Thần tượng Dịch Dương Thiên Tỉ Facebook Trên blog tất cả đều là truyện Mèo viết hoặc Mèo edit, cái nào mèo sưu tầm sẽ ghi chú và thêm nguồn rõ ràng. Truyện là edit nên sẽ không đảm bảo chính xác được 100%. Mèo edit phi lợi nhuận, không nhận được sự đồng ý của tác giả, nên hi vọng các bạn tôn trọng công sức của Mèo một chút, không reup. Nếu phát hiện truyện bị reup truyện sẽ lập tức được đặt pass. Mèo học Y nên thời gian hạn hẹp, tốc độ edit chắc chắn sẽ không nhanh nhưng sẽ cố mang lại những bài edit tốt nhất có thể. ~ Chúc các bạn có thời gian vui vẻ ~
nàng dưới lớp long bào