những đứa trẻ không bao giờ lớn
Ở những ngôi làng nhỏ vẫn có những đứa trẻ không biết đến Tết Trung thu…. 1. Chiếc xe máy cà tàng của chúng tôi dừng lại ở thôn Mùi (xã Ertrol, huyện Sông Hinh, Phú Yên), nơi có rất nhiều trẻ em đồng bào nghèo, chúng kéo nhau chạy về với hy vọng ai đó cho những
Tất cả những gì bạn cần là những người bạn có cùng chí hướng, những người sẽ tôn thờ mọi nhân vật mini khổng lồ, mọi mô hình màu sắc rực rỡ, mọi viên gạch của Miniland và không cần phải bàn cãi về số lượng HUYỀN THOẠI-các bộ độc quyền, nó có thể chấp
Huyện Cần Giờ - TP HCM: Những đứa trẻ lặn ngụp kiếm sống. Là cư dân vùng đất hoa lệ nhưng các em chưa bao giờ được nhìn thấy xe hơi, không biết đến khái niệm công viên và hoàn toàn xa lạ với cụm từ… "rạp chiếu bóng". Gắn liền với những năm tháng tuổi thơ cần
Chính phủ Papua New Guinea ước tính chỉ có 15% trẻ em nước này được đăng ký khai sinh chính thức. Nếu không có giấy tờ tùy thân, việc lợi dụng và buôn bán trẻ em sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ông Collin Pake, Người sáng lập và Giám đốc Life PNG Care cho biết: "Chúng tôi
Những em bé được sinh vào tháng 3 âm lịch năm 2023 được dự đoán là những đứa trẻ năng động, hòa đồng và luôn được quý nhân phù trợ. Mặc dù cuộc sống sẽ phải chịu nhiều vất vả nhưng tương lai nhất định có thể tạo nên nghiệp lớn.
isuzu panther hi sporty modifikasi off road. Ebook Sách – Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tái Bản pdf review doc epub prc mobi word wattpad audio mp3 sách nói đọc online Tác giả Dương Minh Tuấn. 👉 TẢI SÁCH Sách – Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tái Bản ebook review pdf dowload Tác giả Dương Minh Tuấn trong danh mục Sách Văn Học đang sale off còn ₫ với hơn 28 lượt yêu thích đã được bán ra 256 cuốn, cùng với 92 nhận xét, đánh giá từ độc giả. ☑ ĐỌC THỬ 2. Review Sách – Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tái Bản pdf Sách – Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tái Bản ebook pdf review dowload tác giả Dương Minh Tuấn, Danh Mục Sách Văn Học Thương hiệu Dương Minh Tuấn Kho hàng 22 . ” Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tái Bản” Quà tặng Tặng kèm 01 Bookmark Tên tác giả Dương Minh Tuấn Thương hiệu Người Trẻ Việt Khổ sách 13× cm Số trang 232 trang Nhà xuất bản Văn Học Giá Thể loại Tản Văn Dự kiến phát hành 05/05/2021 Mã ISBN 9786043232271 Mã Công ty 8935325000492 “Tôi muốn quay ngược thời gian và trở lại tuổi thơ. Khi “Bố” là “Anh hùng và “Tình yêu” là “Cái ôm của mẹ”. “Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố”. Điều duy nhất có thể gây “đau đớn” là “Xước đầu gối”. Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là “Đồ chơi”. Và khi… “Tạm biệt” có nghĩa là “ Hẹn gặp lại vào ngày mai”. Cách đây 3 năm, khi mới phát hành, đoạn văn trích trong cuốn "Những đứa trẻ không bao giờ lớn" đã trở thành hot trend, được rất nhiều độc giả chia sẻ. Cuốn sách năm ấy cũng trở thành hiện tượng, lọt bảng xếp hạng của rất nhiều trang bán sách. Lần này, Những đứa trẻ không bao giờ lớn trở lại với bạn đọc với diện mạo trưởng thành hơn, chín chắn hơn, chắc chắn sẽ mang lại một cảm xúc mới cho những ai từng yêu mến cuốn sách và tác giả Dương Minh Tuấn. Xin trích lại một review vô cùng chân thật và đầy đủ của một bạn đọc để mọi người có cái nhìn khác về cuốn sách ý nghĩa này "Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn mở đầu với lời đề từ đầy chiêm nghiệm, có lẽ sẽ không khó đoán, màu sắc trầm mặc lạnh lẽo của cô đơn, của thương nhớ, của đắng cay… sẽ bao trùm lên từng trang từng trang của cuốn sách này. Lần đầu tiên mình thấy một cuốn tản văn Việt Nam mà người viết không phải nhà văn, mà là Bác Sĩ. Nghe là đã thấy nhiều câu chuyện rồi. Và đúng như vậy thật, một nhà văn sẽ kể cho cậu nghe những cuộc đời, nhưng một anh bác sĩ sẽ kể cho cậu nghe rất nhiều những cuộc đời trong Bệnh Viện. Mà bênh viện thì,… mọi người biết rồi đấy! Cuốn sách là những dòng tản mạn, lúc ngắn, lúc dài về những chuyện đã trải qua. Về những người từng gặp, những cuộc đời, những số phận, những suy tư, tâm sự của một Bác Sĩ. Một con người, chưa già nhưng cũng đã ở tuổi mà sóng gió cũng đã trải qua không ít. Có lẽ ở độ tuổi 28, tuổi trưởng thành, dù đã lập gia đình hay chưa, thì cũng chẳng ai còn ngây thơ vô tư được nữa. Từng đó tuổi, nếm đủ ngọt bùi đắng cay, đã trầm mặc và nhiều tâm sự. Trong cuốn sách này, tác giả trải lòng lòng về những tâm sự ấy. Tâm sự gia đình, tuổi thơ, quá khứ, bạn bè, và tất nhiên, cả nghề y. Có lẽ hiếm khi chúng ta được nghe nhiều câu chuyện về bệnh viện cùng một lúc đến vậy. Một người phụ nữa Cà Mau nhập viện vì hen suyễn. Anh chồng bị tật một chân lếch thếch dẫn 3 đứa trẻ theo. Một đứa còn ẵm trên tay. Quần áo không biết bao nhiêu mảnh vá, rách tới nỗi làm rơi 2 triệu vừa đi vay. Một anh bác sĩ dành trọn tâm huyết cho nghề, qua đời khi đang làm tình nguyện. Ông chồng có người vợ nằm liệt giường, một mình làm trụ cột kinh tế, tìm đến bàn nhậu như giải khuây rồi lại thành nghiện rượu, nhập viện rồi có mấy ông bạn nhậu đến thăm. Lúc tỉnh vẫn nói cười hẹn ngày tái ngộ bên ly rượu, rồi qua đời ngay lúc những ông bạn vẫn chưa về. Một anh bạn bị tai nạn nằm liệt một chỗ, mất ngay khi người bạn bác sĩ chưa dứt lời tâm sự. Hay vô vàn những mảnh đời bi thương khác mà chắc ai cũng đã từng chứng kiến hoặc nghe qua. Giữa dòng đời đầy rẫy bất công, nhiều khi mình nghĩ sao cuộc sống này nó vô nghĩa thế, mạng sống của một con người lắm khi cũng chẳng hơn một ngọn cỏ là bao. Đã vậy còn ngày ngày đối mặt với biết bao giả dối, đắng cay, bi kịch nhiều khi không đến từ tử thần, mà đến từ chính đồng loại, chính người thân, thậm chí chính bản thân mình, làm con người ta méo mó cả nhân hình, nhân dạng, hoặc là giả dối với chính cảm xúc của mình “Chúng mình sống làm sao để không phải mang quá nhiều mặt nạ bây giờ” Một trăn trở nghe thôi cũng thấy đau lòng. Người ta phải đeo nhiều mặt nạ quá, lớp này chồng lớp kia, có lúc nào được tháo hết. Mà có khi đến cuối cùng lại không biết đâu mới là gương mặt thật của chính mình. Người ta không nhớ mình đã đánh mất bản thân như thế nào, lúc chơi vơi lại thèm về quá khứ. Như anh bác sĩ Tuấn nhớ cái se lạnh của Hà Nội, nhớ những tiếng người Hà Nội, nhớ bát phở Hà Nội. Như bất cứ ai cũng nhớ nhà, nhớ quê. Thèm cảm giác bình yên, che trở. Thèm những khoảng thời gian cùng bạn bè nói cười, không phải lúc nào cũng là chuyện vui, nhưng đều là những chân thật. Những bóng dáng bạn bè mà có thể sau này chẳng còn được gặp lại bao giờ… Ấy thế nhưng cuốn sách này cũng không phải toàn viết về những điều đau khổ. Chúng ta vẫn đọc được trong đó những mẩu chuyện không nhớ ngày tháng năm, chỉ nhớ nó cũng thú vị, hài hước, hạnh phúc, nhiều khi làm mình ấm lòng. Tô thêm những màu ấm áp tươi sáng cho bức tranh không phải toàn màu đen.
Chiều quá hóa hỏngThanh Mai và Tuấn Linh Nguyễn Khuyến, Hà Nội đều là con một trong gia đình giàu có. Vì thế, cả hai được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ. Mai không biết đi chợ, bóc hành thì đứt tay, còn luộc trứng sẽ bị bỏng. Còn Linh càng chẳng biết thay bóng điện hay là quần áo. Được cái, cả hai đều học hành chỉn chu, ra trường xin được việc ngay, bề ngoài cũng xứng đôi vừa lứa. Vì thế, khi hai gia đình thông gia gặp nhau, mọi người đều bàn ngay đến hôn sự, cho dù cả hai vừa mới tốt nghiệp Đại học. Đám cưới là cuộc “chạy đua” giữa hai gia đình. Nhà Tuấn Linh mua cho hai vợ chồng 1 căn hộ, nhà Mai sửa sang, sắm đồ điện tử, nội thất, không thiếu thứ gì. Bố mẹ Linh đặt cỗ cưới, ông bà nhạc xung phong mua váy áo, veston cho đôi trẻ, kèm theo vương miện được thửa bằng vàng nặng trĩu cho “xứng đôi” với nhà vợ chồng nói là ở riêng nhưng chỉ biết đi làm, trưa đi ăn hàng, tối về nhà nội hoặc nhà ngoại ăn cơm. Bếp gas thỉnh thoảng mới bật lên để nấu mì, còn tủ lạnh chỉ đựng bia và nước hoa quả đóng chai. Thỉnh thoảng, hai vợ chồng kéo đám bạn về nhà tụ tập ăn uống. Đồ ăn do người giúp việc được mẹ chồng cử sang để nấu nướng hoặc mua sẵn ở nhà hàng về. Mỗi tuần, nhà ngoại lại cử người giúp việc sang dọn nhà cho hai vợ chồng, giặt giũ, là sẵn quần áo. Mai bị cúm, sốt, Linh lại điện thoại về nhà cho mẹ cầu cứu. Bố mẹ già lại lóc cóc nửa đêm mang thuốc sang, hướng dẫn con dâu khi Mai có bầu, bố mẹ đẻ đón hẳn về nhà ở. Linh như chim sổ lồng, lấy lý do trông nhà, bận việc, đi biền biệt cả tuần, mặc dù hai nhà chỉ cách nhau có vài cây số. Mai vừa mang bầu mệt mỏi, vừa bực bội chồng nên cáu gắt cả với cha mẹ. Mẹ Mai sốt ruột lại gọi cho bà thông gia để cằn nhằn con rể. Mẹ Linh bênh con trai, cho rằng đàn ông phải bận bịu mới thành sự nghiệp lớn. Đàn bà có mỗi chuyện sinh đẻ thì có gì mà phải có chồng kè kè bên cạnh. Đến khi Mai ở cữ thì cô cũng nhận được thông tin chồng đang cặp bồ. Hai nhà cuống cuồng họp bàn, khuyên nhủ hai vợ chồng trẻ, giữ gìn hạnh phúc gia đình, nhưng Linh cứ ngồi ngáp vặt, như thể đó không phải là việc của mình. Còn Mai chỉ biết khóc lóc, “bắt đền”… bố mẹ. Ngay cả đứa con nhỏ, cô cũng không chăm sóc mà phó mặc cho mẹ và người giúp hai dòng nướcĐám cưới của Oanh và Đạt chung cư Mỹ Đình, Hà Nội thực rôm rả. Cũng là con một nên khi hai con lấy nhau, hai bên thông gia thống nhất mua nhà cùng khu chung cư với bọn trẻ để tiện qua lại. Ba căn hộ chỉ khác nhau số tầng. Ở gần con nên bố mẹ hai bên “có bát canh cần”, miếng cá ngon đều bê xuống cho hai trẻ. Sáng đi tập thể dục sớm, thấy có mớ rau ngon, mẹ Oanh cũng bấm chuông ầm ĩ để đưa vào cho con gái. Buổi chiều hai vợ chồng về nhà, chưa kịp hàn huyên, mẹ chồng đã sộc vào, lục bếp, sờ túi để xem con dâu tối nấu gì cho con trai bà ăn, còn hướng dẫn con phải chế biến nhạt, không bỏ hành vì “thằng cu ghét lắm”. Buổi tối, hai ông thông gia rủ nhau chém gió về tình hình thời sự, nhưng lại mâu thuẫn chính kiến, 9h tối lại bấm chuông gọi con trai-con rể ra làm trọng sợ hãi nhất của Oanh chính là khi mẹ chồng dò hỏi về chuyện quan hệ yêu đương của hai vợ chồng. Bà dặn tư thế này thì sinh con trai hoặc “hành sự” xong thì phải cho chồng ăn gì, uống gì để không hại sức. Còn chồng Oanh cũng mấy lần tự ái vì bị bố vợ gọi sang thuyết giáo về “tư cách làm chồng”. “Hai vợ chồng tôi không có chút riêng tư nào. Ngôi nhà cứ bấn loạn, xoay mòng mòng vì sở thích của bố mẹ hai bên. Nhưng muốn ông bà bớt can thiệp thì họ lại dỗi dằn, khóc lóc vì con lớn là “khỏi vòng cong đuôi, bạc bẽo với cha mẹ”. Tôi bây giờ nhìn thấy chồng là mệt mỏi. Mà anh ấy cũng chẳng muốn về nhà” – Oanh tâm dịp World Cup, lấy cớ đi xem bóng với bạn, Đạt thường xuyên về nhà muộn, mấy lần còn say xỉn, nôn ọe khắp nhà. Vốn sợ bẩn thỉu, lại bực bội trong người, Oanh mặc kệ chồng nằm trên bãi chiến trường ngủ. Sáng hôm sau, mẹ chồng mở cửa vào, thấy con trai trần trụi, nằm bệ rạc liền mắng con dâu không biết “làm vợ, để thằng bé say xỉn, nằm trên đất lạnh nhỡ có mệnh hệ gì”. Rồi bà phăm phăm lên nhà thông gia, yêu cầu thông gia phải dạy lại con gái. Tự ái, mẹ Oanh lớn tiếng về việc con rể mất nết, bỏ bê vợ đi đêm về hôm, còn say xỉn, nôn ọe, “con gái tôi lá ngọc cành vàng chứ không phải đầu đường xó chợ mà phải chịu khổ thế”. Hai ông thông gia cũng nóng tiết, lời qua tiếng lại về việc “tôi nhìn con anh chị đã không ưng ngay từ đầu”…Oanh và Đạt đều bị bố mẹ lôi về nhà, giáo dục về việc phải dạy vợ, trị chồng như nào mới là chuẩn. Rằng “con đó nhìn thế mà bạc ác”, “thằng đó tưởng ngoan mà điếm đàng”. Thay vì khuyên hai con cách cư xử, vì hạnh phúc lâu dài thì hai bên thông gia gây nhau kịch liệt, cấm con được lai vãng đến nhà bố mẹ của nhau. Hai vợ chồng trẻ ngao ngán, chán cả nhìn mặt nhau khi nghĩ đến việc phải đối diện với bố mẹ chồng vợ.Theo bà Nguyễn Thị Hoài Đức – Giám đốc Viện Sức khỏe sinh sản và gia đình, chính sự o bế của cha mẹ khiến “những đứa trẻ” có lớn mà không có khôn, sống ích kỷ, vô tâm, non nớt về kỹ năng sống, èo uột về trách nhiệm. Khi mối quan hệ giữa hai vợ chồng có mâu thuẫn gì, họ lại nhờ bố mẹ phân giải và đổ lỗi cho bố mẹ mà không thấy trách nhiệm của mình. Còn khi đôi trẻ có mâu thuẫn, các bậc phụ huynh cũng thường tìm cách bênh vực con mình, lên án con dâu rể thay vì hướng dẫn các con hòa hợp, thích nghi với nhau. Thậm chí chê bôi nhà thông gia, bài xích cách dạy con hay nếp nhà của nhau khiến cho mâu thuẫn của đôi trẻ càng bị khoét sâu, nới rộng ra.“Những “đứa trẻ” lớn không có kỹ năng để tự chăm sóc mình, không có kỹ năng tạo dựng cuộc sống gia đình. Do đó, chỉ cần một xích mích nhỏ là họ dễ bỏ cuộc mà không cố gắng để vun vén hạnh phúc, hàn gắn mâu thuẫn. Cũng do quá dựa vào cha mẹ, họ không hài lòng với sự chăm sóc của bạn đời vì cả hai cùng vụng như nhau dẫn đến sự thất vọng và nghi ngờ giá trị của nhau. Sự đổ vỡ cũng từ đó mà ra” - Bà Nguyễn Thị Hoài Đức - Giám đốc Viện Sức khỏe sinh sản và gia đìnhTheo Anh ThưAn Ninh Thủ Đô
Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn “Tôi muốn quay ngược thời gian và trở lại tuổi thơ. Khi bố là “Anh hùng” và “Tình yêu” là cái ôm của mẹ. “Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố” Điều duy nhất có thể gây “Đau đớn” là “Xước đầu gối” Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là đồ chơi. Và khi “Tạm biệt” có nghĩa là “Hẹn gặp lại vào ngày mai” Gần 2 năm sau khi ra mắt cuốn sách đầu tay “Lạc quan gặp niềm vui ở quán nỗi buồn và những chuyện chưa kể”, Dương Minh Tuấn – chàng bác sĩ đáng yêu nhất Vịnh Bắc Bộ đã quyết định nghỉ việc, dành ra gần nửa năm để một mình đi lang thang khắp các vùng miền của Việt Nam, trải nghiệm thêm nhiều những câu chuyện và bài học khác của cuộc đời trước khi trở về Hà Nội. Và sau những trải nghiệm đó, Tuấn trở lại với độc giả bằng cuốn sách mới mang tên “Những đứa trẻ không bao giờ lớn” của mình. “Những đứa trẻ không bao giờ lớn” là tuyển tập tản văn về những “đứa trẻ” cậu đã có duyên gặp gỡ như thế trên chặng đường trở thành “người lớn”. Vẫn bằng giọng văn nhẹ nhàng, tình cảm, lối dẫn dắt đơn giản nhưng dễ đi vào lòng người, Tuấn dẫn dắt người đọc đi cùng mình qua từng mẩu chuyện nhỏ cậu quan sát thấy trong cuộc sống muôn màu, để họ thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của chính mình, một lần biết đồng điệu với tâm tư của một người trẻ đang bước vào đời với đầy nhiệt huyết, đam mê và yêu thương mãnh liệt. Là khi cậu nhận ra có trải qua bao biến cố của cuộc đời, chai sạn rồi trưởng thành lên bao nhiêu, vẫn có lúc cậu thấy mình như một đứa trẻ ngây ngô và hồn nhiên, dễ tổn thương nhưng cũng mau lành, dễ giận mà cũng mau quên,... luôn muốn được ai đó đến ôm cậu mà vỗ về. Là khi chàng trai ấy nhận ra càng lớn, chúng ta sẽ càng muốn quay trở lại với những tháng ngày tuổi thơ hồn nhiên và vô tư, khi chúng ta luôn sống hết mình và không cần lo lắng đến tương lai hay hiện tại. Nhưng điều đó là không thể, nên chúng ta phải học cách đối diện với những mất mát, tổn thương, nước mắt để cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn. Bởi tuổi trẻ không đau đớn, bâng khuâng sao gọi là tuổi trẻ. Nếu không hết mình sau này hối hận cũng đã muộn màng. Dành tặng cho tất cả những ai yêu mến Tuấn, chúng ta hãy dành vài phút trong cuộc sống ồn ào, vội vã này; tạm gạt bỏ những mỏi mệt của việc trở thành một người trưởng thành để dám một lần biết sống ngây thơ, sống hồn nhiên đơn giản, biết chân thật, biết yêu thương chân thành, như ta đã từng như sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng.....
Những đứa trẻ không bao giờ lớn của tác giả Dương Minh Tuấn mang đến một màu sắc mới lạ, pha giữa nét trầm buồn và sự lạc quan từ những câu chuyện có thật. Đây sẽ là cuốn sách giúp bạn cảm thấy yêu đời hơn, sống lạc quan hơn và biết ơn nhiều hơn. Review sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tên sáchNhững đứa trẻ không bao giờ lớnTác giảDương Minh TuấnThể loạiTản vănNăm xuất bảnNăm 2021Nhà xuất bảnNXB Văn học Điểm đặc biệt của cuốn sách là nó không được viết bởi nhà văn, mà từ chính một vị bác sĩ. Dương Minh Tuấn – ở cái độ tuổi 28, dù đã lập gia đình hay chưa, thì con người ta cũng không thể sống vô tư. Tác giả làm nghề bác sĩ, đã chứng kiến không ít những câu chuyện sống còn, nếm trải không ít ngọt bùi đắng cay. Tất cả những cung bậc cảm xúc đó đều sẽ được đưa vào một cách chân thật nhất qua từng trang sách. Tiếp nối thành công của cuốn Lạc quan gặp Niềm vui ở quán Nỗi buồn và những chuyện chưa kể xuất bản năm 2016, Những đứa trẻ không bao giờ lớn ra đời đã nhanh chóng trở thành hot trend trên mạng xã hội từ khi ra mắt. Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn chia làm hai phần. Phần một với chủ đề Lạc quan kể chuyện nỗi buồn, với cả thảy 20 câu chuyện. Toàn bộ đều là những câu chuyện mang một nét buồn, nhưng lại phảng phất đâu đó sự lạc quan đến cho người đọc. Phần 2 với chủ đề Nhật ký của niềm vui, sẽ không còn chia ra từng câu chuyện, mà nơi đây quy tụ những mẫu nhật ký ngắn về các câu chuyện trên giường bệnh đến từ bác sĩ và bệnh nhân. Đây chắc chắn là cuốn sách thú vị giúp bạn bình yên sau giờ lao động mệt nhọc. Một người phụ nữ vào cấp cứu trong tình trạng khó thở, người chồng cùng ba đứa con mặc bộ quần áo cũ kỹ, nhàu nát, chằng chịt những vết khâu vá. Vì cảnh nghèo họ chẳng có một đồng trong tay để nhập viện. Nhưng tình thương thì luôn có xung quanh. Người thì đi xin sữa cho đứa bé còn bế trên tay, người thì đi mua đồ ăn cho 2 đứa nhỏ còn lại. Y tá bệnh viện thì đi huy động tiền viện phí. Nhìn cái dáng khập khiễng của người chồng bế theo em bé, hai đứa nhỏ chạy theo sau bố, vẫn cố ngoái lại vẫy tay chào mọi người khi leo lên chiếc xe chuyển viện. Review sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Anh là người đam mê hội họa, nhưng mẹ anh thì lại cho đấy là cái nghề chẳng ra làm sao và nhất quyết ngăn cản. Thế là anh nghe mẹ học kinh tế, nhưng niềm đam mê với nghệ thuật chưa bao giờ ngừng cháy bỏng trong anh. Cái ngày anh nhất quyết cải mẹ để theo con đường họa sĩ cũng là cái ngày cuối cùng anh được nhìn thấy mẹ. Anh mất trong một vụ tai nạn xe. Chị được chẩn đoán là ung thư giai đoạn cuối. Nhưng chị chẳng đau buồn. Chỉ còn một năm để sống, chị nghỉ việc, chị đi gieo niềm vui cho tất cả mọi người. Mặc dù mang căn bệnh trong người, nhưng hằng ngày chị vẫn sang chăm cho cô hàng xóm bị chứng viêm đa cơ. Trên miệng chị lúc nào cũng tươi cười, ai hỏi gì chị cũng cười, chưa lấy một lần chị than vãn về căn bệnh. Chị khiến cho những người xung quanh thấy yêu đời hơn và nể phục chị hơn. Việc chấp nhận sống xa nhà, là đồng nghĩa với việc thức dậy và nhận được tin báo người thân vừa qua đời. Những chuyến xe, chuyến bay trở về quê nó dài đằng đẵng. Giây phút khi bạn biết vừa có một ai đó giã từ cõi đời này nó lạ lắm. Bản thân bạn như đã biết trước, bạn bình thản chấp nhận vì nó vốn là điều sẽ xảy ra. Bạn vứt hết tất cả để quay trở về, để nhìn người thân mình lần cuối và bạn biết sẽ chẳng bao giờ được gặp lại họ. Đọc thêm review sách NHỮNG ĐIỀU HOÀNG TỬ BÉ NÓI VỚI TÔI – Hành Trình Tìm Lại Cái Tôi Chính MìnhCảm Ơn Anh Đã Đánh Mất Em – Anh Rời Đi, Em Học Cách Một Mình Sau Tan VỡĐiều Đẹp Nhất Có Khi Là Buông Tay – Đôi Khi Sự Chia Tay Lại Mở Ra Trang Mới Cuộc Đời Những câu chuyện chia ly, mất mát, những nỗi niềm hoài cổ về điều đã qua cùng với nhiều câu chuyện buồn khác sẽ có trong hơn 200 trang sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn. Bằng câu từ giản dị, cách dẫn dắt đi vào lòng người, tác giả đưa người đọc như được trải nghiệm những câu chuyện của chính mình. Từ đó, dấy lên sự đồng cảm trong lòng độc giả. “Có vài mối quan hệ, nếu có cả trăm lý do để từ bỏ mà vẫn còn một lý do để giữ lại thì hãy cố mà giữ lấy. Nhưng có những mối quan hệ, dù có cả ngàn lý do để níu kéo nhưng chỉ cần tìm thấy một lý do để từ bỏ, thì hãy bỏ ngay đi.” Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn chẳng hề nhất quán cho từng câu chuyện sẽ theo mạch cảm xúc nào. Đan xen lẫn nhau là những câu chuyện dài ngắn khác nhau, là những nốt trầm buồn khác nhau. Cuộc sống này vốn dĩ đã quá đỗi bất công, sự nhọc nhằn đôi khi cuốn chúng ta quên đi những điều phải trân trọng. Chúng ta nhớ về những chuyện đã cũ, chúng ta tiếc thương cho những điều đã qua. Nhưng sau tất cả, chúng ta vẫn phải sống cho hiện tại và tương lai, sống cho những người đã ra đi. Review sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Mặc dù sách chỉ toàn chuyện buồn, nhưng đằng sau những câu chuyện ấy là một sự khao khát mong muốn được sống, được hít thở. Từ câu chuyện chú Dương chăm vợ mình từng chút một trên giường bệnh, có đôi lần vợ chú như đến cửa tử chú vẫn không hề bỏ cuộc. Nhìn cái cách chú ân cần với vợ, chú đau đớn khi thấy vợ thập tử nhất sinh, mình như hiểu ra tình thương hóa ra vẫn còn đâu đây. “Không chỉ tồn tại, nó còn sống và sống mãnh liệt trong từng hơi thở từng ánh mắt của những người thương nhau đến bền chặt đôi tay mà dắt nhau qua cơn bão tố.” “Giữa bao cảnh đời còn đầy trái ngang và gian khó ngoài kia thì tình người ở cái đất này vẫn còn đậm đà và ấm áp lắm. Đủ để nhen nhóm một khoảnh khắc niềm vui trong những đôi mắt buồn.” Cuộc sống là thế, không ai biết trước được chuyện ngày mai. Đôi khi một miếng bánh bẻ đôi, một ngụm trà san nửa, nỗi buồn thì chia hai mà niềm vui thì chụm lại,… cũng khiến lòng chúng ta cảm thấy yên ổn hơn nhiều. Điểm hay của cuốn sách với mình, dù chẳng viết theo kiểu văn chương bay bổng, nhưng Những đứa trẻ không bao giờ lớn thật sự đã chiếm trọn trái tim mình. Dù chỉ đọc lại những trang sách, những câu chuyện đã qua, nhưng mình như được sống trong chính giây phút ấy. Mình thấy bản thân mình đâu đó trên trang sách. Ngày ngày chúng ta phải đối mặt với những câu từ giả dối, với những lớp mặt nạ nặng trĩu. Thì cuốn sách này sẽ là nguồn sống khiến bạn yêu cuộc đời này hơn. Bạn học được cách trân quý từ những điều bé nhỏ nhất, biết ơn khi bạn vẫn được sống, được thở, được làm việc như một người bình thường. Khi nào cuộc sống quật ngã bạn, thì hãy để tình thương xung quanh níu bạn lại. Trong Những đứa trẻ không bao giờ lớn, bạn vẫn đọc được những câu chuyện hài hước, thú vị làm bản thân thấy ấm lòng. Chính những câu chuyện mang màu sắc tươi vui hơn nó đã tô màu cho bức tranh đầy xám xịt phía trước. Như câu chuyện đôi vợ chồng già bị ngộ độc phải nhập viện, dù đau đớn nhưng họ vẫn nắm chặt tay nhau. Hay thậm chí trong lúc cận kề cái chết nhất, người bệnh vẫn có những câu nói đầy lạc quan khiến y bác sĩ đều phải bật cười. Lạc quan kể chuyện nỗi buồn hay Nhật ký của niềm vui đều để lại trong lòng chúng ta một chút gì đó sự biết ơn. Review sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Đây là một cuốn sách đáng đọc, đáng gối đầu giường. Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn khiến mình suy ngẫm lại cuộc sống này. Mình tìm thấy động lực sống, động lực làm việc và niềm tin vào cuộc đời. Mình biết cách trân quý những mối quan hệ xung quanh và biết cách chấp nhận khi xảy ra tan vỡ. Hãy luôn sống với một tấm lòng cho đi vì còn nhiều mảnh đời bất hạnh ngoài kia đang chờ bạn. END. Bạn muốn mua sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Nhấn vào đây 👇👇👇 Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Review Cảm ơn bạn đã đọc Review sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn tại Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Đọc Online Cuốn sách hiện chưa có bản đọc online, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm. Sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn PDF Cuốn sách hiện chưa có bản PDF, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm. Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Ebook Cuốn sách hiện chưa có bản Ebook, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm.
Thời sự Thứ ba, 9/3/2004, 1503 GMT+7 Trung tâm Giáo dục đào tạo lao động xã hội số 2 là cơ sở duy nhất của Hà Nội nuôi dưỡng trẻ bị nhiễm căn bệnh thế kỷ AIDS. Tuy nhiên, điều kiện vật chất thiếu thốn đang gây khó khăn cho hoạt động nhân đạo này, thậm chí đẩy trung tâm vào hoàn cảnh các cháu tử vong cũng không có đất mà chôn. Hai cháu Nam và Huy 5 tháng tuổi vẫn nằm Việt, vừa tổ chức sinh nhật tròn 2 tuổi và cũng là tròn 2 năm nó lớn lên với cán bộ trung tâm. Nhìn khuôn mặt bụ bẫm, ánh mắt tinh nghịch của Việt, không ai nghĩ rằng, bé bị chính cha mẹ của mình bỏ rơi lúc mới lọt lòng khi biết chắc rằng đứa con đứt ruột đẻ ra mắc phải căn bệnh thế kỷ từ họ truyền sang. Việt là một trong số 17 bé từ 5 tháng đến 5 tuổi đang được chăm sóc tại Trung tâm Giáo dục đào tạo lao động số 2, xã Yên Bài, Ba Vì, Hà Tây. Chị Phan Thị Bích Vân, bác sĩ duy nhất ở đây cho biết, hầu hết các cháu bị bố mẹ bỏ rơi và đều bị lây bệnh từ mẹ. Như bé Huy 5 tháng tuổi, bé Hồng 1 tuổi, Nam 5 tháng tuổi... đều bị mẹ chúng vứt ngoài đường hoặc bỏ rơi tại bệnh viện từ khi mới sinh. Hay như trường hợp cháu Phúc, được cha mẹ gửi vào đây khi bắt đầu có hiện tượng nhiễm trùng vùng mặt. Bố mẹ bé cũng đang bị AIDS giai đoạn cuối, do hoàn cảnh kinh tế không thể tiếp tục chăm sóc con. Duy nhất chỉ có Hoài Anh, 5 tuổi, lớn nhất nhóm là được mẹ ở ngay trại chăm sóc. Mẹ Hoài Anh bị nhiễm AIDS đang ngày ngày chăm sóc con mình và làm mẹ nuôi cho các cháu khác. Toàn bộ số tiền trợ cấp do Trung tâm trả, chị đều dành để mua đồ dùng cho các con, coi đó như là hành động hối lỗi với đứa con của mình. Bác sĩ Vân cho biết, về thể trạng của các cháu lúc này rất tốt. Chúng ăn ngủ được và chơi đùa với nhau rất vui vẻ. Tuy nhiên, các cháu có thể bị các bệnh nhiễm trùng tấn công bất cứ lúc nào. Để chống lại, Trung tâm chỉ có các loại thuốc chống nhiễm trùng thông thường do nhà nước cấp. Một số loại khác tốt hơn như Effexin nhỏ tai; Brestofen; Azithromycin; Zithromat... không quá đắt tiền nhưng không phải lúc nào cũng có. Hầu hết đó là quà do các nhà hảo tâm tài trợ. Vừa kiểm tra thân nhiệt từng cháu, bác sĩ vừa tâm sự "Chúng tôi chưa biết kêu gọi từ đâu. Nếu có thì các cháu còn cơ hội kéo dài cuộc sống". Các cán bộ ở đây vẫn còn nhớ giây phút hạnh phúc cách đây 1 năm. Ba cháu nhỏ đã được rời khỏi Trung tâm sau nhiều lần xét nghiệm cho kết quả âm tính với HIV. Rất nhiều người đã khóc bởi tử thần đã không thể vươn tay tới những sinh linh nhỏ bé này. Phó giám đốc Nguyễn Tiến Thắng giải thích, không phải đứa trẻ nào có mẹ bị nhiễm HIV thì sinh ra cũng nắm chắc cái chết. Thế giới đã chứng minh nếu mẹ chưa ở giai đoạn cuối thì vẫn có thể sinh con an toàn, với điều kiện không cho con bú sữa mẹ. Ngoài ra, một số trường hợp cũng phản ứng tốt với thuốc đặc trị, có thể sống đến 20 năm mà chưa bị rơi vào giai đoạn cuối của AIDS. Con số bệnh nhi bé nhỏ đến với Trung tâm đang tăng lên hằng năm. Điều này đặt ra bài toán hóc búa là làm sao dạy văn hóa được cho các cháu. Giám đốc Nguyễn Thị Phương cho biết "Hiện các cháu vẫn được học hát, học chữ bình thường. Chúng tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có được một phòng học riêng đủ phục vụ giảng dạy. Giáo viên tình nguyện của Trung tâm đã sẵn sàng". Một vấn đề khác mà Trung tâm đang mắc phải là không tìm được chỗ mai táng cho những bé xấu số. Ông Thắng kể, ông đã từng đến đủ mọi cấp từ tỉnh đến huyện để xin đất. Vất vả lắm mới được thì về đến xã người dân lại phản đối. Cách tốt nhất bây giờ là hỏa táng thì Trung tâm lại không đủ kinh phí. Cách đây vài tháng có một cháu mất, Trung tâm đành huy động thêm tiền để lo chuyện hậu sự. Trợ cấp của nhà nước được đồng chưa đủ chi phí tiền xe đi lại. Cao Mạnh Tuấn
những đứa trẻ không bao giờ lớn